Bài không tên số 7 — Notes

Vũ Thành An · “Untitled Song No. 7” · pre-1975 Sài Gòn bolero
Background (English)
Bài không tên số 7 (“Untitled Song No. 7”) by Vũ Thành An emerged in the late 1960s as part of his celebrated Bài không tên cycle—intimate, introspective boleros about love, loss, and time. With poetic images (“white smoke,” “drooping willows,” “city night-eyes”) and a confessional tone, the song became a touchstone of Vietnamese sentimental music in pre-1975 Saigon, later kept alive by the diaspora and revived widely in Vietnam. Its enduring appeal lies in turning private grief into beauty—an “untitled” confession any listener can name.
Giới thiệu (Tiếng Việt)
Bài không tên số 7 của Vũ Thành An ra đời cuối thập niên 1960 trong chuỗi Bài không tên trứ danh—bolero trữ tình, chiêm nghiệm về tình yêu, mất mát và thời gian. Với hình ảnh giàu ẩn dụ (khói trắng, liễu rũ, phố đêm) và giọng điệu tự sự, ca khúc sớm thành dấu mốc của nhạc tình Sài Gòn trước 1975; về sau tiếp tục sống trong cộng đồng hải ngoại và được trình diễn rộng rãi trong nước. Sức sống bền bỉ nằm ở chỗ nỗi riêng được thăng hoa thành cái đẹp—một lời tự thú “không tên” mà ai nghe cũng tìm thấy mình.

Cultural & Musical Notes (EN • VI)

Side-by-Side Lyrics • Dịch & Ghi chú (EN • VI)

Vietnamese Lyrics English Translation Cultural & Musical Notes (EN • VI)
Bài không tên số 7
Vũ Thành An

1. Một làn khói trắng ru đời vào quên lãng
Nâng sầu thành hơi ấm hơ dịu tình đau
Ngày tàn im lắng yêu người làm tóc trắng
Tâm sự rồi đêm đắng như lệ giờ biết nhau
A wisp of white smoke lulls life into oblivion;
it lifts sorrow into a warm breath that soothes hurt love.
At day’s hush, loving you turns hair white;
confidences grow bitter—tears and I now acquainted.
“Ru” evokes lull/soothe — intimate bolero hush; “white smoke” suggests fading memory.
“Ru” gợi vỗ về — chất bolero thủ thỉ; “khói trắng” gợi ký ức phai mờ.
ĐK: Đêm vỗ về nuôi nấng, đêm trao ngọt ngào hương phấn
Buông lơi dòng tóc mỡ trên vùng ngày tháng vật vờ
Thân anh giờ hoang phế, lê theo thời gian giông gió
Thôi cũng đành cúi xuống cho mộng đời thoát đi
Refrain: Night cossets and tends, night offers the sweet scent of powder;
glossy tresses fall loose over a realm of drifting days.
This body falls to ruin, dragged through storm-tossed time;
so I bow my head and let life’s dreams slip away.
“Tóc mỡ” = glossy/gleaming hair (poetic archaism); “vật vờ” = drifting/aimless.
“Tóc mỡ” = tóc óng ả (từ cổ/thi vị); “vật vờ” = trôi nổi/vô định.
Một đời đổ cho tình yêu, từng đêm dòng nước mắt—
Sẽ nâng niu đời nhau ư? đớn đau em…
Sẽ cho nhau đời nhau ư? xót xa em…
Dắt đưa mối hận đời người
A lifetime poured out for love; night after night a stream of tears—
Will they cradle our lives?—your pain…
Will we give each other our lives?—your sorrow…
We are led into a lifelong grievance.
Rhetorical “ư?” = existential doubt; “mối hận đời người” = grievance distilled from love + fate.
Dấu hỏi “ư?” nhấn nỗi hoài nghi hiện sinh; “mối hận đời người” = hệ lụy giữa tình và số phận.
2. Trả lại nước mắt cho mảnh đời son sắt
Thôi rồi em cũng mất cho tình cúi đầu
Một mình đi mãi trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy bao giờ đời sẽ vui
Return the tears to a steadfast fate;
alas, I lose you too—love bows its head.
I keep walking alone on a long road with no one in sight;
who out there still knows me—when will life grow light?
Some versions sing “mệnh đời” instead of “mảnh đời”; the unresolved question leaves an open ending.
Nhiều bản dùng “mệnh đời” thay “mảnh đời”; câu hỏi bỏ ngỏ tạo kết mở đúng tinh thần “không tên”.