Bông hồng cài áo — Notes

Phạm Thế Mỹ (nhạc) · theo đoản văn của Thích Nhất Hạnh · 1965–1966 · Vu Lan / Hiếu đạo
Background (English)
Bông hồng cài áo (“A Rose on the Lapel” / “A Rose for Your Pocket”) is a beloved Vietnamese song by Phạm Thế Mỹ, composed in 1965–1966 and inspired by the prose essay of the same name by Thích Nhất Hạnh. The song carries the rose ritual: a red/pink rose if one’s mother is alive and a white rose if she has passed, embraced widely during the Buddhist Ullambana (Vu Lan) season. With simple, luminous imagery and direct address, it urges us to say “I love you, Mother” while we still can; over decades it has become a fixture of Vu Lan ceremonies and a cross-generational classic in Vietnamese popular music.
Giới thiệu (Tiếng Việt)
Bông hồng cài áo là ca khúc của Phạm Thế Mỹ (sáng tác 1965–1966), lấy cảm hứng từ đoản văn cùng tên của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Ca khúc chuyên chở nghi thức cài hoa: hoa đỏ/hồng khi Mẹ còn sống, hoa trắng khi Mẹ đã khuất—được cộng đồng Việt đón nhận trong mùa Vu Lan báo hiếu. Ngôn ngữ mộc mạc mà thấm thía khuyến khích nói lời yêu thương với Mẹ khi còn kịp; qua nhiều thập niên, bài hát trở thành một dấu mốc của nghi lễ Vu Lan và nhạc Việt đại chúng.

Cultural & Musical Notes (EN • VI)

Side-by-Side Lyrics • Dịch & Ghi chú (EN • VI)

Vietnamese Lyrics English Translation Cultural & Musical Notes (EN • VI)
Bông hồng cài áo
Phạm Thế Mỹ, thơ Thích Nhất Hạnh — 1965–1966

Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh,
Và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ,
Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn.
A Rose on the Lapel
Music: Phạm Thế Mỹ — after Thích Nhất Hạnh

A rose for you, a rose for me—
and a rose for all who still have their mothers;
while Mother is here, the heart is more joyful.
Opening dedicates a “rose” to all with living mothers → communal ritual.
Mở đầu dâng “bông hồng” cho mọi người còn Mẹ → nghi thức cộng đồng.
Rủi mai này mẹ hiền có mất đi,
Như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười,
Ngỡ đời mình không lớn khôn thêm,
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm.
If one day dear Mother is gone—
like a flower without the sun, a child without a smile;
we feel we will never grow up,
like a sky without its night stars.
Similes are simple yet universal → immediate emotional access.
So sánh giản dị mà phổ quát → chạm cảm xúc trực tiếp.
Mẹ, Mẹ là dòng suối dịu hiền; Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên;
Là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao,
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối.
Mother—gentle stream; Mother—an enchanted song;
the shade above, starlit eyes,
a torch in the night when we are lost.
Litanic “Mẹ, Mẹ…” + nature metaphors → devotional cadence.
Điệp xưng “Mẹ, Mẹ…” + ẩn dụ thiên nhiên → nhịp điệu cầu nguyện.
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào; Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau;
Là tiếng dế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu,
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời.
Mother—the sweet stick of sugarcane; Mother—a cluster of bananas and areca;
the cricket’s song at midnight, the warm sun over mulberry fields—
the capital of love we spend through life.
Rural South-VN imagery grounds love in daily life.
Hình ảnh thôn dã Nam Bộ gắn tình Mẹ với đời thường.
Rồi một chiều nào đó anh về,
Nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu;
Rồi nói, nói với mẹ rằng:
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ có biết hay không?”
—“Biết gì?” —“Biết là, biết là con thương mẹ không?”
Then one afternoon you come home,
gaze at Mother for a long while;
and say: “Mother, do you know?”
—“Know what?” —“Know that I love you?”
Direct speech invites the unsaid to be spoken now.
Lời thoại trực tiếp thôi thúc nói điều còn bỏ ngỏ ngay hôm nay.
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh,
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em—
Thì xin anh, thì xin em,
Hãy cùng tôi vui sướng đi. Hãy cùng tôi vui sướng đi.
The pink rose just pinned upon your lapel, brother—
the pink rose just pinned upon your lapel, sister—
please, let us rejoice together. Let us rejoice together.
Pink/red = Mother alive; many ceremonies also use white for remembrance.
Hồng/đỏ = Mẹ còn; nhiều nghi thức dùng hoa trắng để tưởng niệm.