Cát bụi — Notes

Trịnh Công Sơn · “Dust / Dust to Dust” · 1965 · existential ballad
Background (English)
Cát bụi (“Dust / Dust to Dust”) by Trịnh Công Sơn was composed in 1965 and soon became one of his most emblematic meditations on impermanence. With spare yet piercing images—dust becoming a body and returning to dust, white hair in a single afternoon, leaves falling in a day— the song weaves Buddhist reflections on life’s transience with intimate confession. It stands as a cultural touchstone of Vietnamese popular music, repeatedly performed and reinterpreted across generations.
Giới thiệu (Tiếng Việt)
Cát bụi của Trịnh Công Sơn sáng tác năm 1965, sớm trở thành một thi khúc tiêu biểu về vô thường. Những hình ảnh cô đọng—hạt bụi hóa thân người rồi lại trở về cát bụi, một chiều tóc trắng, lá úa rụng—đan kết suy niệm Phật giáo với lời tự sự riêng tư. Ca khúc là một dấu ấn văn hóa của tân nhạc Việt, được nhiều thế hệ nghệ sĩ trình diễn và phủ sóng rộng rãi.

Cultural & Musical Notes (EN • VI)

Side-by-Side Lyrics • Dịch & Ghi chú (EN • VI)

Vietnamese Lyrics English Translation Cultural & Musical Notes (EN • VI)
1. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
1. Which speck of dust became this body of mine,
to one day grow into full form?
O wondrous dust and ash—
the sun shines upon a life set wandering.
Dust → body frames birth as transformation; sun = cosmic witness.
Cát bụi → thân diễn tả sinh thành; mặt trời = chứng nhân vũ trụ.
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Which speck of dust became this body of mine—
that one day I will return to dust?
O dust, worn and weary—
what sound beats out an unending rhythm?
Life’s arc: hóa → về; heartbeat/clock as unending rhythm.
Vòng đời: hóa → về; nhịp tim/đồng hồ = gõ nhịp không nguôi.
ĐK: Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Refrain: After so many years of being human—
suddenly, one afternoon, hair turns lime-white.
Withered leaves fall thick from on high,
and a hundred years are gathered into a single day of death.
White hair in an afternoon = shock of aging; trăm năm → một ngày compresses a lifetime.
Tóc trắng một chiều = cú sốc tuổi già; trăm năm → một ngày nén trọn kiếp người.
2. Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
2. Which sun can light my heart,
when love is ground down to pebbles?
Let me bow my face in quiet grief—
each day passing, weary for good news.
“Which sun?” questions meaning; love → pebbles = erosion of feeling.
“Mặt trời nào?” nghi vấn ý nghĩa; tình yêu → đá cuội = bào mòn cảm xúc.
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay
Which grove is this with leaves and trees laid bare?
From the abyss I hear an invitation rise.
O dust—such is my lot;
what ink-stroke could erase it unawares?
Forest/abyss mirror inner desolation; ink-stroke = fate already written.
Rừng/vực phản chiếu trống trải nội tâm; vết mực = định mệnh như đã ghi.