“Cô Láng Giềng” (The Girl Next Door) is a classic Vietnamese romantic song composed by Hoàng Quý in the early 1940s, during the flourishing period of Tân nhạc Việt Nam (Vietnamese modern music). Hoàng Quý (1920–1949), a talented composer from Hải Phòng, was among the pioneers of this musical movement, blending Western tonal harmony with traditional Vietnamese sentimentality. “Cô Láng Giềng” captures the gentle, innocent affection of a young man for the girl living next door, reflecting the reserved and poetic style of courtship typical in Vietnamese culture at the time. Its simple, lyrical melody and nostalgic lyrics have made it one of the most beloved and enduring love songs in Vietnamese music history, often evoking memories of youth, modesty, and longing.

 

Cô Láng Giềng” là một ca khúc tình cảm kinh điển của Việt Nam, được sáng tác bởi Hoàng Quý vào đầu thập niên 1940, trong thời kỳ hưng thịnh của Tân nhạc Việt Nam. Hoàng Quý (1920–1949), một nhạc sĩ tài hoa quê ở Hải Phòng, là một trong những người tiên phong của phong trào âm nhạc này, kết hợp nhuần nhuyễn hòa âm phương Tây với tình cảm truyền thống Việt Nam. “Cô Láng Giềng” thể hiện tình cảm nhẹ nhàng, ngây thơ của một chàng trai dành cho cô gái sống cạnh nhà, phản ánh lối tỏ tình kín đáo và thi vị đặc trưng trong văn hóa Việt Nam thời bấy giờ. Giai điệu đơn giản, trữ tình cùng ca từ đầy hoài niệm đã giúp bài hát trở thành một trong những bản tình ca được yêu thích và tồn tại lâu bền nhất trong lịch sử âm nhạc Việt Nam, thường gợi nhớ đến tuổi trẻ, sự e ấp và nỗi nhớ mong.

 

Cô Láng Giềng

Hoàng Quý  

 

LỜI 1:

Hôm nay trời xuân bao tươi thắm.
Dừng gót phiêu linh về thăm nhà.
Chân bước trên đường đầy hoa đào rơi
Tôi đã hình dung nét ai đang cười.

Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm.
Đôi mắt trong đen màu hạt huyền,
Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng
Xao xuyến nỗi niềm yêu...

Cô láng giềng ơi!
Không biết cô còn nhớ đến tôi.
Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ.

Cô láng giềng ơi!
Tuy cách xa phương trời
tôi không hề.
Quên bóng ai bên bờ đường quê
Đôi mắt đăm đăm chờ tôi về.

Năm xưa khi tôi bước chân ra đi.
Đôi ta cùng đứng bên hàng tường Vi.
Em nói rằng em sẽ chờ đợi tôi.
Đừng nói đến phân ly.

Cô láng giềng ơi!
Nay bóng hoa bên thềm
đã thắm rồi.
Chân bước vui bên bờ đường quê.
Em có hay chăng giờ tôi về...

LỜI 2:

Trước ngõ vào thôn vang tiếng pháo.
Chân bước phân vân lòng ngập ngừng.
Tai lắng nghe tiếng người nói cười xôn xao.
Tôi biết người ta đón em tưng bừng.

Tan mơ trời xuân đôi môi thắm.
Đôi mắt nhung đen màu hạt huyền.
Làn tóc mây chiều cùng
gió ngàn dâng sóng.
Tan vỡ cuộc tình duyên

Cô láng giềng ơi!
Thôi thế không còn nhớ đến tôi.
Đến phút êm đềm ngày xưa kia.
Khi còn ngây thơ.

Cô láng giềng ơi!
Tuy cách xa phương trời tôi không hề,
Quên bóng ai bên bờ đường quê.
Đôi mắt đăm đăm tìm phương về.

Đành lòng nay tôi bước chân ra đi.
Giơ tay buồn hái bông hồng tường vi.
Ghi chút tình em nói chờ đợi tôi,
Đừng nói tới phân ly.

Cô láng giềng ơi!
Nay mối duyên thơ đành đã lỡ rồi.
Chân bước xa xa dần miền quê.
Ai biết cho bao giờ tôi về

 

 Cô Láng Giềng Hoàng Quý

The Girl Next Door

Vietnamese Lyrics

English Translation & Cultural Explanation

LỜI 1

VERSE 1

Hôm nay trời xuân bao tươi thắm.

Today, spring skies are so vividly bright.
Spring (“trời xuân”) in Vietnamese poetry symbolizes renewal, reunion, and romantic hope.

Dừng gót phiêu linh về thăm nhà.

I pause my wandering steps to return home.
“Phiêu linh” evokes a drifting soul, suggesting a long absence or inner restlessness.

Chân bước trên đường đầy hoa đào rơi

I walk down a road strewn with falling peach blossoms.
Peach blossoms (hoa đào) are associated with Tết (Lunar New Year) and romance; falling petals imply nostalgia or lost time.

Tôi đã hình dung nét ai đang cười.

I imagine someone’s smile, softly forming.
A gentle way to describe longing—love remembered more through memory than presence.

Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm.

I dream again of a radiant spring sky.

Đôi mắt trong đen màu hạt huyền,

Eyes as dark and clear as black agate.
“Hạt huyền” is a black glossy seed often used as a metaphor for soulful eyes in Vietnamese poetry.

Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng

Hair like afternoon clouds, stirred by mountain winds.
Hair compared to “clouds” and “waves” reflects classic Vietnamese romanticism—soft, flowing, feminine beauty.

Xao xuyến nỗi niềm yêu...

Stirring again this quiet love within...

Cô láng giềng ơi!

Oh, my girl next door!

Không biết cô còn nhớ đến tôi.

I wonder if you still remember me.

Giây phút êm đềm ngày xưa kia khi còn ngây thơ.

Those tender moments when we were young and innocent.
“Ngây thơ” (innocence) reflects the ideal of pure, platonic love—often cherished in Vietnamese culture.

Cô láng giềng ơi!

Oh, my girl next door!

Tuy cách xa phương trời tôi không hề.

Though we’re now worlds apart, I’ve never...

Quên bóng ai bên bờ đường quê

Forgotten your figure by that village road.
The rural setting ("đường quê") is essential—Vietnamese romantic nostalgia is often tied to the simplicity of countryside life.

Đôi mắt đăm đăm chờ tôi về.

Your eyes stared longingly, waiting for my return.

Năm xưa khi tôi bước chân ra đi.

That year, when I first left...

Đôi ta cùng đứng bên hàng tường vi.

We stood together by the rose hedge.
“Tường vi” (wild rose) is a delicate flower symbolizing youthful love and fleeting beauty.

Em nói rằng em sẽ chờ đợi tôi.

You said you would wait for me.

Đừng nói đến phân ly.

"Don’t speak of separation,” you said.
A direct plea against fate, suggesting hope and emotional vulnerability.

Cô láng giềng ơi!

Oh, my girl next door!

Nay bóng hoa bên thềm đã thắm rồi.

Now the flowers by the steps are in full bloom.

Chân bước vui bên bờ đường quê.

I step joyfully along the village path.

Em có hay chăng giờ tôi về...

Do you know that I’ve come back...?