"Gọi Tên Bốn Mùa" (Calling the Names of Four Seasons) is a song by Trịnh Công Sơn, one of Vietnam’s most beloved and influential songwriters. Known for his deeply poetic lyrics and melancholic melodies, Trịnh Công Sơn composed this song as part of his vast repertoire of romantic and introspective music.
Background & Meaning
The song reflects themes of love, nostalgia, and the passage of time, using the imagery of the four seasons—spring, summer, autumn, and winter—to convey different emotional states and life transitions.
As with many of Trịnh Công Sơn’s works, it has a lyrical, dreamlike quality, blending personal emotions with a broader, almost philosophical view of life and love.
The song’s melody is soft and evocative, typical of Trịnh Công Sơn’s signature style, which often carries a sense of longing and wistfulness.
His compositions were deeply influenced by French chanson, bossa nova, and traditional Vietnamese folk music, creating a uniquely poetic musical style.
Cultural Significance
Trịnh Công Sơn is often referred to as the Bob Dylan of Vietnam for his ability to capture the emotions of a generation, particularly during and after the Vietnam War.
While some of his songs are explicitly anti-war and politically charged, "Gọi Tên Bốn Mùa" falls into his romantic and introspective category, making it one of his more personal and universal works.
The song has been performed by numerous Vietnamese artists, ensuring its lasting popularity in Vietnamese music culture.
· The exact date of composition for "Gọi Tên Bốn Mùa" by Trịnh Công Sơn is not widely documented, but it is believed to have been written in the late 1960s or early 1970s—a period when he composed many of his most famous love songs.
· Why Was It Composed?
· Unlike his wartime protest songs, "Gọi Tên Bốn Mùa" belongs to Trịnh Công Sơn’s collection of romantic and introspective works. It was likely written as a reflection on love, longing, and the passage of time, using the four seasons as metaphors for different emotional states.
· During this time, Trịnh Công Sơn was deeply influenced by existentialism and themes of impermanence, which are evident in many of his compositions. He often explored the ephemeral nature of love and the inevitable changes in human relationships, much like the seasons.
Gọi Tên Bốn Mùa
Trịnh Công Sơn
Em đứng lên gọi mưa vào Hạ
Từng cơn mưa từng cơn mưa
Từng cơn mưa mưa thì thầm dưới chân ngà
Em đứng lên mùa Thu tàn tạ
Hàng cây khô cành bơ vơ
Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô
Em đứng lên mùa Đông nhạt nhòa
Từng đêm mưa từng đêm mưa
Từng đêm mưa mưa lạnh từng ngón sương mù
Em đứng lên mùa Xuân vừa mở
Nụ xuân xanh cành thênh thang
Chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng
Rồi mùa Xuân không về
Mùa Thu cũng ra đi
Mùa Đông vời vợi
Mùa Hạ khói mây
Rồi từ nay em gọi
Tình yêu dấu chim bay
Gọi thân hao gầy
Gọi buồn ngất ngây
Ôi tóc em dài đêm thần thoại
Vùng tương lai chợt xa xôi
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người
Nghe xót xa hằn trên tuổi trời
Trẻ thơ ơi trẻ thơ ơi
Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người
Translation of "Gọi Tên Bốn Mùa" by Trịnh Công Sơn
You stand up and call the summer rain
Each rain shower, each rain shower
Each rain shower whispers beneath your ivory feetYou stand up as autumn fades away
The dry trees, their branches forlorn
The trees lead you back to the wavering sunlightYou stand up in the pale winter
Each night of rain, each night of rain
Each night of rain chills the mist-covered fingersYou stand up as spring just begins
The fresh spring buds stretch wide
Birds return on the day your youth braves the stormBut then spring does not return
Autumn also fades away
Winter stretches endlessly
Summer vanishes in clouds of smokeAnd from now on, you call
For love, like birds taking flight
For the frail body
For the overwhelming sorrowOh, your long hair, a mythical night
The future suddenly feels so distant
Oh, youth, why does your blood run cold?The grief is etched into time
Oh, childhood, oh, childhood
A sorrowful message from the day your mother bore you into this heavy fate
Analysis of Key Aspects in the Lyrics
Seasons as a Metaphor for Life & Love
The four seasons symbolize different stages of love, youth, and existence.
Spring (birth, youth, vitality), summer (passion, energy), autumn (fading beauty, loss), and winter (loneliness, despair).
The song ultimately suggests that, just as the seasons pass, so do love and youth, leaving behind only longing and melancholy.
Themes of Ephemeral Love & Loss
The song captures a deep sense of impermanence—spring never returns, love fades like the changing seasons.
The imagery of birds flying away and clouds of smoke suggests the fleeting nature of happiness and connection.
Mythical and Dreamlike Imagery
"Ôi tóc em dài đêm thần thoại" (Oh, your long hair, a mythical night) evokes a legendary, almost ethereal beauty.
Trịnh Công Sơn often used dreamlike metaphors to enhance the emotional weight of his lyrics.
Philosophical Reflection on Human Suffering
The last lines are particularly poignant:
"A sorrowful message from the day your mother bore you into this heavy fate."This suggests a Buddhist-inspired view of life as suffering, something Trịnh Công Sơn frequently explored in his music.
Existential Loneliness & Fate
The line "Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người" (Oh, youth, why does your blood run cold?) conveys a sense of detachment and existential crisis—even youth cannot escape sorrow.
The mention of childhood at the end emphasizes that this burden of sadness has been present since birth, linking to a broader idea of human destiny.
Conclusion
"Gọi Tên Bốn Mùa" is a hauntingly poetic song that encapsulates Trịnh Công Sơn’s signature themes of love, loss, and the transience of life. It resonates deeply with listeners because it expresses a universal experience—the inevitable passage of time and the longing for what is lost.
"Gọi Tên Bốn Mùa" là một ca khúc của Trịnh Công Sơn, một trong những nhạc sĩ được yêu mến và có ảnh hưởng nhất của Việt Nam. Với lời ca sâu sắc, giàu chất thơ cùng giai điệu mang nỗi buồn man mác, Trịnh Công Sơn đã sáng tác bài hát này như một phần trong kho tàng đồ sộ các ca khúc trữ tình và suy tư của mình.
Bối Cảnh & Ý Nghĩa
Ca khúc phản ánh những chủ đề về tình yêu, hoài niệm và dòng chảy thời gian, sử dụng hình ảnh bốn mùa—xuân, hạ, thu, đông—để truyền tải các trạng thái cảm xúc và những chuyển biến của cuộc đời.
Như nhiều sáng tác khác của Trịnh Công Sơn, bài hát mang chất thơ, mộng mị, đan xen cảm xúc cá nhân với cái nhìn rộng hơn, gần như triết lý về cuộc đời và tình yêu.
Giai điệu của bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng, đặc trưng cho phong cách của Trịnh Công Sơn, thường mang đến cảm giác khắc khoải, bâng khuâng.
Các sáng tác của ông chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nhạc chanson Pháp, bossa nova và âm nhạc dân gian Việt Nam, tạo nên một phong cách âm nhạc đầy chất thơ và giàu tính triết lý.
Ý Nghĩa Văn Hóa
Trịnh Công Sơn thường được ví như "Bob Dylan của Việt Nam" nhờ khả năng nắm bắt tâm trạng của cả một thế hệ, đặc biệt là trong và sau chiến tranh Việt Nam.
Dù nhiều ca khúc của ông mang thông điệp phản chiến và chính trị mạnh mẽ, "Gọi Tên Bốn Mùa" lại thuộc về dòng nhạc trữ tình và suy tư, khiến nó trở thành một trong những tác phẩm có tính cá nhân và phổ quát hơn.
Ca khúc đã được nhiều nghệ sĩ Việt Nam thể hiện, góp phần giữ gìn sức sống của nó trong nền âm nhạc Việt Nam.
Thời Điểm Sáng Tác & Tư Tưởng
Thời điểm sáng tác chính xác của "Gọi Tên Bốn Mùa" không được ghi chép rộng rãi, nhưng có thể bài hát được viết vào cuối những năm 1960 hoặc đầu những năm 1970—giai đoạn Trịnh Công Sơn sáng tác nhiều tình ca nổi tiếng nhất.
Không giống như những ca khúc phản chiến của ông, "Gọi Tên Bốn Mùa" thuộc về những tác phẩm trữ tình và suy tưởng. Bài hát có lẽ được viết như một sự chiêm nghiệm về tình yêu, nỗi nhớ và dòng chảy thời gian, sử dụng hình ảnh bốn mùa làm ẩn dụ cho các cung bậc cảm xúc khác nhau.
Trong thời kỳ này, Trịnh Công Sơn chịu ảnh hưởng sâu sắc từ chủ nghĩa hiện sinh và tư tưởng về sự vô thường, điều này được thể hiện rõ trong nhiều sáng tác của ông. Ông thường khai thác bản chất mong manh của tình yêu và những đổi thay không thể tránh khỏi trong các mối quan hệ con người, cũng như những mùa trong năm.
Phân Tích Những Khía Cạnh Chính Trong Lời Ca
1. Bốn Mùa Như Một Ẩn Dụ Về Cuộc Đời & Tình Yêu
Bốn mùa tượng trưng cho các giai đoạn khác nhau của tình yêu, tuổi trẻ và sự tồn tại.
Xuân (sinh sôi, tuổi trẻ, sức sống), hạ (đam mê, nhiệt huyết), thu (sắc đẹp phai tàn, mất mát), đông (cô đơn, tuyệt vọng).
Bài hát gợi ý rằng cũng như bốn mùa tuần hoàn, tình yêu và tuổi trẻ rồi cũng qua đi, để lại phía sau chỉ còn nỗi nhớ và sự u hoài.
2. Chủ Đề Về Tình Yêu Mong Manh & Sự Mất Mát
Ca khúc thể hiện sâu sắc ý niệm về sự vô thường—mùa xuân không bao giờ trở lại, tình yêu cũng phai tàn như những mùa thay lá.
Hình ảnh cánh chim bay xa hay những đám khói mờ ảo ám chỉ sự mong manh, ngắn ngủi của hạnh phúc và những mối gắn kết con người.
3. Hình Ảnh Huyền Thoại & Mộng Mị
Câu hát "Ôi tóc em dài đêm thần thoại" gợi lên vẻ đẹp huyền thoại, gần như siêu thực.
Trịnh Công Sơn thường sử dụng những ẩn dụ mang tính mộng mơ để tăng chiều sâu cảm xúc trong lời ca.
4. Chiêm Nghiệm Triết Lý Về Nỗi Đau Con Người
Những câu hát cuối đặc biệt da diết:
"Lời buồn thánh từ ngày mẹ sinh" (A sorrowful message from the day your mother bore you into this heavy fate).Điều này phản ánh quan niệm Phật giáo về cuộc đời là bể khổ—một chủ đề mà Trịnh Công Sơn thường khai thác trong âm nhạc của mình.
5. Cô Đơn Hiện Sinh & Định Mệnh
Câu hát "Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người" gợi lên sự lạc lõng và khủng hoảng hiện sinh—ngay cả tuổi trẻ cũng không thể thoát khỏi nỗi buồn.
Việc nhắc đến tuổi thơ ở phần cuối bài hát nhấn mạnh rằng gánh nặng của nỗi buồn đã tồn tại từ khi sinh ra, liên kết với một ý niệm rộng hơn về số phận con người.
Kết Luận
"Gọi Tên Bốn Mùa" là một ca khúc đầy chất thơ và ám ảnh, thể hiện rõ những chủ đề quen thuộc trong sáng tác của Trịnh Công Sơn: tình yêu, mất mát và sự vô thường của cuộc đời. Ca khúc chạm đến tâm hồn người nghe bởi nó diễn tả một trải nghiệm phổ quát—sự trôi chảy không thể tránh khỏi của thời gian và nỗi khắc khoải về những gì đã mất.