Thà Như Giọt Mưa ("Better as a Raindrop") is a poignant Vietnamese song composed by Phạm Duy in the late 1960s, during a period of deep turmoil in Vietnam’s history. Phạm Duy, one of Vietnam’s most influential and prolific songwriters, created this piece as part of his broader body of work exploring themes of love, loss, and existential reflection amidst war and national division. The song’s melancholic lyrics and flowing melody evoke a profound sense of resignation and longing, symbolizing the fleeting nature of life and love much like passing rain. Thà Như Giọt Mưa holds cultural significance as it captures the emotional landscape of a generation caught between hope and despair, and remains a beloved classic in Vietnamese popular music, frequently performed and reinterpreted by artists across decades.

 

Thà Như Giọt Mưa là một ca khúc đầy cảm xúc của Việt Nam, được Phạm Duy sáng tác vào cuối những năm 1960, trong một giai đoạn đầy biến động của lịch sử Việt Nam. Phạm Duy, một trong những nhạc sĩ có ảnh hưởng và sáng tác nhiều nhất của Việt Nam, đã viết bài hát này như một phần trong tổng thể tác phẩm rộng lớn của ông, khai thác những chủ đề về tình yêu, mất mát và sự chiêm nghiệm hiện sinh giữa bối cảnh chiến tranh và chia cắt đất nước. Lời ca đầy u sầu cùng giai điệu mượt mà của bài hát gợi lên cảm giác sâu sắc về sự buông xuôi và khát khao, tượng trưng cho sự mong manh của kiếp người và tình yêu, tựa như những hạt mưa thoáng qua. Thà Như Giọt Mưa mang ý nghĩa văn hóa đặc biệt vì đã ghi lại được tâm trạng của một thế hệ bị giằng co giữa hy vọng và tuyệt vọng, và đến nay vẫn là một ca khúc kinh điển được yêu mến trong nền nhạc Việt Nam, thường xuyên được các nghệ sĩ biểu diễn và tái hiện qua nhiều thập kỷ.

 

Lyrics

 

Thà Như Giọt Mưa

By Phạm Duy

 

Thà như giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa, khô trên tượng đá
Thà như mưa gió, đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không

 

Better as a Raindrop
By Phạm Duy

Better to be a raindrop, shattering on stone,
Better to be a raindrop, drying upon stone,
Better to be storm and rain, embracing the stone—
Better that way than nothing at all, (4x)
 

Người từ trăm năm về qua sông rộng
Người từ trăm năm về qua sông rộng
Ta ngoắc mòn tay, ta ngoắc mòn tay
Chỉ thấy sông lồng lộng, chỉ thấy sông chập chùng
You, from a hundred years past, crossing a wide river,
You, from a hundred years past, crossing a wide river,
I wave and wave until my arm tires,
But only see the river vast and endless,
Only see the river swelling and surging.

 

Thà như giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa, khô trên tượng đá
Thà như mưa gió, đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không

 

Better to be a raindrop, shattering on stone,
Better to be a raindrop, drying upon stone,
Better to be storm and rain, embracing the stone—
Better that way than nothing at all, (4x)

Người từ trăm năm về khơi tình động
Người từ trăm năm về khơi tình động
Ta chạy vòng vòng, ta chạy mòn chân
Nào có hay đời cạn, nào có hay cạn đời
You, from a hundred years past, stirring old passions,
You, from a hundred years past, stirring old passions,
I run and run till my legs wear down,
Not knowing that life has emptied,
Not knowing life has run dry.

 

Thà như giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa, khô trên tượng đá
Thà như mưa gió, đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không
Better to be a raindrop, shattering on stone,
Better to be a raindrop, drying upon stone,
Better to be storm and rain, embracing the stone—
Better that way than nothing at all, (4x)
 

 

Người từ trăm năm, về như dao nhọn
Người từ trăm năm, về như dao nhọn
Dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm
Dòng máu chưa kịp tràn, dòng máu chưa kịp tràn

 

You, from a hundred years past, returning sharp as a blade,
You, from a hundred years past, returning sharp as a blade,
The blade cuts sweetly, silently killing me—
Blood barely begins to flow, Blood barely begins to flow.

Thà như giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa, khô trên tượng đá
Thà như mưa gió, đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không

 

Better to be a raindrop, shattering on stone,
Better to be a raindrop, drying upon stone,
Better to be storm and rain, embracing the stone—
Better that way than nothing at all, (4x)

Người từ trăm năm, về phai tóc nhuộm
Người từ trăm năm, về phai tóc nhuộm
Ta chạy mù đời, ta chạy tàn hơi
Quỵ té trên đường đời
Sợi tóc vương chân người

 

You, from a hundred years past, returning with faded dyed hair,
You, from a hundred years past, returning with faded dyed hair,
I run blindly through life, breathless,
Collapse, fall along the road of life,
A single hair snagged on my foot.

 

Thà như giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa, khô trên tượng đá
Thà như mưa gió, đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không

 

Better to be a raindrop, shattering on stone,
Better to be a raindrop, drying upon stone,
Better to be storm and rain, embracing the stone—
Better that way than nothing at all, (4x)
Người từ trăm năm, về ngang trường Luật
Người từ trăm năm, về ngang trường Luật
Ta hỏng Tú Tài, ta đợi ngày đi
Đau lòng ta muốn khóc
Đau lòng ta muốn khóc

You, from a hundred years past, passing by the Law School,
You, from a hundred years past, passing by the Law School,
I fail the high school exam, I wait for my draft day,
My heart aches and I want to cry,
My heart aches and I want to cry.

 

 Thà là giọt mưa, vỡ trên mặt em
Thà là giọt mưa, khô trên mặt Duyên
Để ta nghe thoáng, tiếng mưa vội đến
Những giọt run run, ướt ngọn lông măng
Những giọt run run, ướt ngọn lông măng
Khiến người trăm năm, đau khổ ăn năn
Khiến người tên Duyên, đau khổ muôn niên

 

Better to be a raindrop, shattering on your face,
Better to be a raindrop, drying on Duyên's face—
So I might hear, fleetingly, the rush of hurried rain,
The trembling drops soaking the tender peach fuzz,
The trembling drops soaking the tender peach fuzz,
Causing the one from a hundred years to grieve and repent,
Causing Duyên to sorrow for a thousand lifetimes.

 

 

 


Notes on Cultural Aspects: